Pha một tách trà hoa trà địa phương, và ngắm nhìn mây và sương mù từ từ dâng lên từ thung lũng, làm mờ đi những đỉnh núi xa xăm thành một bức tranh màu nước. Thỉnh thoảng, gió núi sẽ thổi qua hiên nhà, mang theo hương thơm ẩm ướt của cây cỏ, nhẹ nhàng đung đưa những chiếc ghế treo theo một nhịp điệu. Vào khoảnh khắc này, không có sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, không có áp lực công việc. Chỉ có núi, mây, gió và một tâm hồn sẵn sàng hòa mình vào thiên nhiên. Cái gọi là chữa lành chỉ đơn giản là cho phép trái tim và cảnh vật cùng nhau thở trong một nơi hẻo lánh như vậy.